Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh


Phan_2

Chap 2 nè ^^

Tất cả mọi người đang đứng trong phạm vi 50m tính từ cửa Eden Club đều trầm trồ vì vẻ đẹp của chiếc xe vừa đỗ xịch lại trước cửa Eden.

Đó là siêu xe Bugatti Veyron 16.4 Super Spost, một trong mười siêu xe chạy nhanh nhất Thế Giới, được mệnh danh là ông hoàng tốc độ. Là niềm mơ ước của những tay đua.

Và xe sao thì người vậy. Ba cô gái bước ra từ trong xe mang những vẻ đẹp hút hồn. Dáng cao như người mẫu.

Mita quyến rũ trong chiếc váy ống da báo quàng thêm chiếc khăn lông màu đen. Tóc búi cao, mang giày cao gót đen. Túi sách nhỏ cầm tay.

Anna thì cá tính trong chiếc áo somi thụng cột tà, quần đùi jean, giày bít cao gót màu đen, cổ cao đến mắt cá chân. Túi sách màu đen cỡ lớn. Mái tóc hung đỏ dập xù.

Raindy thì không khác gì một thiên sứ địa ngục. Quần da đen bó sát, áo da đen kéo khóa, mang boss da đen, tay đeo bao tay nửa ngón cũng bằng da và cũng màu đen nốt. Tóc để tự nhiên.

Và khác với hai người bạn của mình, Raindy không hề trang điểm trong khi hai người bạn trang điểm khá đậm.

Vừa thấy Raindy bước vô cửa Soo Bin đã nhảy bật ra khỏi chiếc ghế sofa ở khu khách VIP

Thấy biểu hiện của Soo Bin, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về hướng Soo Bin đang nhìn.

Không hẹn mà gặp, ba người còn lại cùng đứng lên theo Soo Bin (thiếu điều chưa nhảy dựng lên) và đều nín thở khi nhìn thấy ba người con gái đẹp như tranh vẽ đang tiến lại gần.

- Đúng giờ quá nhỉ! – Soo Bin chỉ tay vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, miệng cười toe toét.

- Chính là cậu ta, người đụng trúng xe mình – Shin nghĩ thầm và nhìn Raindy bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

- Các cậu, đây là Raindy, em gái tớ - Soo Bin nói một cách tự hào.

- Còn đây là Mita và Anna, bạn thân của Raindy.

- Chào mọi người – Anna cười thân thiện.

- Đây là Shin, Ji Hoo, Hee Mi. Đều là những nam thanh nữ tú của trường Chun Ja đấy.

- Rất vui được làm quen – Mita nói vẻ khách sáo.

- Mà sao mọi người lại đứng hết vậy? – Anna thắc mắc.

Thế rồi lại một lần nữa không hẹn mà gặp, tất cả lại cùng một lượt ngồi xuống.

- Bin à, cậu có em gái sao? Sao trước giờ không gặp vậy? – Ji Hoo

- Em gái tớ sống ở Mỹ, mới về Hàn Quốc được mấy ngày.

- Thế mà bọn này còn tưởng hôm nay cậu sẽ giới thiệu bạn gái cơ đấy – Hee Mi.

- Em gái tớ còn quan trọng hơn bạn gái ấy chứ - Soo Bin cười, xoa đầu.

- Ra đây là em gái cậu à? Hồi chiểu tớ xém chết trong tay cậu ấy đấy? – Shin vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong bàn cùng nhìn Shin bằng ánh mắt tò mò.

- Tôi gặp cậu rồi sao? – Raindy

- Cái gì? Hồi chiều đụng trúng xe tôi mà bây giờ định chối sao?

Soo Bin, Anna và Mita cùng phá lên cười ngặt nghẽo.

- Cười gì thế hả? Các cậu không tin tớ à? – Shin cau có.

- Tin chứ. Tớ tin chắc là có chuyện đụng xe. Nhưng em gái tớ không nhớ mặt cậu đâu.

- Nói vậy là sao? – Shin ngơ ngác.

- Rain không nhớ mặt con trai đâu, phải gặp ít nhất chục lần thì may ra cậu ấy mới nhớ được – Anna giải thích.

- Còn có người như vậy nữa sao? – Hee Mi

- Thôi, quên chuyện đó đi. Uống đi nào! – Ji Hoo.

Mọi người cười nói rất vui vẻ, một hồi sau Mee Hi kéo Shin ra nhảy, Mita và Anna cũng kéo nhau ra nhảy. Raindy thì cứ ngồi im, giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, dựa lưng vào ghế, ngả đầu ra sau, dùng ngón trỏ và ngón cái của tay trái day day trán.

- Em sao vậy? Mệt à? – Soo Bin quan tâm.

- Có một chút!

- Vậy em về nghỉ sớm đi, lần sau chơi tiếp cũng được.

- Không cần đâu.

- Nhìn em miễn cưỡng quá đấy.

- Nếu thấy thương thì cho em điếu thuốc đi!

- …..

Sau một hồi nhảy nhót làm náo động bao trái tim của những tên con trai hiện diện trong quán, Mita và Anna quay lại bàn với nét mặt vui vẻ.

- Cậu sao thế Rain? Đến đây rồi thì chơi cho vui đi – Anna.

- Thì tớ đang chơi vui đây – Raindy xoa đầu Anna và cười một cách khổ sở (cười gượng)

Anna dụi đầu vào vai Raindy một cách nũng nịu.

- Đáng yêu quá! – Ji Hoo nhìn hành động nhõng nhẽo của Anna thì bật giác suy nghĩ đó ùa về.

Ji Hoo cũng không mấy để ý đến suy nghĩ đó, chỉ cho rằng đó là suy nghĩ thoáng qua mà đâu nhận ra rằng kể từ giây phút đó trái tim mình đập khác đi một nhịp.

Cổng Eden:

- Shin à, cậu đưa tớ về nhé – Hee Mi nhõng nhẽo.

- Thế ban đầu cậu đến đây bằng cái gì? – Shin có phần khó chịu.

- Tớ đi taxi, nhưng bây giờ trễ rồi, tớ lại hơi say. Không lẽ cậu định để tớ đi taxi về một mình à?

- Thôi được rồi, lần này thôi đấy.

- Bin, cậu về cùng với Raindy à? – Ji Hoo hỏi.

- Đúng đấy, hai người ở cùng nhà mà – Hee Mi.

- Ai nói bọn tớ ở cùng nhà? – Soo Bin.

- Hai người là anh em mà không ở cùng nhà à? – Ji Hoo ngạc nhiên.

- Không có chuyện đó đâu – Raindy trả lời lạnh nhạt rồi đi thẳng về hướng chiếc xe của mình đang đậu.

- Bọn em về đây – Mita nói với Soo Bin.

- Chào mọi người nhé! – Anna nói rồi nháy mặt tinh nghịch.

- Chuyện này rốt cuộc là sao? Họ là anh em mà không sống chung một nhà. Mà hai người lại học bằng lớp nhau – Shin nghĩ thầm.

- Ôi cậu ấy dễ thương quá! – Anna ríu rít bên trong chiếc siêu xe đang lao nhanh một cách đáng sợ.

- Cậu đang nói ai thế? – Mita hỏi.

- Là Ji Hoo, bạn anh Bin. Gương mặt bầu bĩnh như trẻ con, mỗi khi cười nhìn đáng yêu chết đi được.

- Đó là người hồi chiều cậu kể cho tớ là gặp trước cửa lớp đấy à? – Mita.

- Không. Người tớ gặp trước cửa lớp là Shin. Ban đầu thấy cậu ấy rất cuốn hút nhưng giờ mình thấy Ji Hoo đáng yêu hơn.

- Đừng có nói là tình yêu sét đánh nha! – Mita nheo mắt nhìn Anna.

- Cũng dám lắm chứ.

- Anna thích người đó thật sao? Cậu ấy chưa bao giờ nói nhiều như vậy về một người con trai nào. Mà Ji Hoo là ai nhỉ - Raindy nghĩ thầm (trí nhớ quá tốt)

Chap 3

- Aaaaaaaa!!!! – Tiếng hét thất thanh từ phòng Anna.

Cả Raindy và Mita đều giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét đó nhưng có vẻ không mấy ngạc nhiên.

- Lại nữa rồi – Raindy lầm bầm.

Cánh cửa phòng Raindy hé mở. Anna bước vô, mặt đầm đìa nước mắt, đôi mắt hoang dại. Chạy thật nhanh đến chỗ Raindy.

- Rain à… tớ…

- Cậu lại mơ thấy ác mộng nữa à?

- Tớ… tớ sợ… lắm…

- Không sao! Chỉ là mơ thôi. Không sao đâu!

- Tớ… ngủ ở… đây… nhé…

- Ừ, cậu ngủ đi! Tớ canh cho cậu ngủ. Ngủ đi nào!

Raindy cứ ngồi đó suốt đêm nhìn Anna ngủ, đôi mắt khắc khoải những lo âu. May sao sau đó Anna ngủ rất ngon giấc, không bị ác mộng hành hạ.

Sáng hôm sau

Anna thức dậy, sắc mặt khá tốt. Ngáp dài, vươn vai.

- Ủa??? – Anna ngơ ngác nhìn quanh.

- Sao mình lại ở trong phòng Rain?

- Mà Rain đâu rồi?

Anna lững thững đi xuống cầu thang.

- Khịt!!! Khịt!!! Là trứng opla – Anna reo lên rồi chạy thật nhanh xuống bếp, nơi Raindy vừa chuẩn bị xong món trứng opla mà Anna rất thích ăn vào mỗi buổi sáng trước khi đi học.

- Dậy rồi à? Tớ đang định lên “thỉnh” cậu xuống ăn sáng – Mita chọc ghẹo.

- Rain à, sao tớ lại ở trong phòng cậu vậy?

- Tại cậu đáng yêu quá nên tớ qua phòng bắt cóc cậu qua phòng tớ đấy – Raindy nói bằng giọng ngang phè, lạnh tanh nhưng đôi mắt nhìn Anna thật hiền.

- Mà cũng không phải là lần đầu tiên tớ thức dậy và thấy mình đang ở trong phòng cậu nhỉ - Anna thật thà nói.

Trong khi Anna vừa nói vừa cặm cụi ăn, Mita và Raindy đã kịp lén lút trao nhau ánh mắt bất an, lo lắng.

*********

Giờ giảo lao

Sân thượng

Raindy đang đứng tì vào thành lan can nhâm nhi điếu thuốc.

- Đứng ở đó hút thuốc, phía dưới nhìn lên sẽ bị phát hiện đấy – Mita đi từ phía sau đến, cất tiếng nói dịu dàng.

- Anna đang ở dưới à? – Raindy hỏi.

- Anh Bin vừa đến tìm Anna, cậu ấy đang nói chuyện với anh Bin.

- Anh Bin đến tìm Anna?

- À… là dẫn Ji Hoo đến tìm Anna.

- Ji Hoo là ai?

- Cậu có nhớ được đâu mà hỏi làm gì.

Raindy im lặng. Không hỏi thêm lời nào.

- Tớ thấy Anna có vẻ thích cậu bạn đó mà hình như cậu ta cũng để ý Anna – Mita nói.

- Tớ thấy lo quá! Cứ nghĩ về Hàn Quốc sẽ khá hơn nhưng cậu ấy vẫn vậy – Raindy nói, theo sau là tiếng thở dài não nề.

- Tớ cũng cảm thấy lo. Nếu Anna mãi mãi không nhớ gì, cứ mãi vui vẻ như thế này thì tốt quá! Nhưng ngộ nhỡ cậu ấy nhớ ra chuyện đó có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ cười nữa.

- Vậy trở về đây là vô ích sao? – Raindy nói, trong giọng nói phảng phất một nỗi buồn đến đau lòng.

- Cũng không hẳn. Tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương của con người đấy. Hình như Anna đã gặp được người cậu ấy thật sự thích rồi.

- Nhưng người cậu ấy thích có thích cậu ấy không? Liệu cậu ta có chấp nhận Anna khi biết được người con gái của mình không còn nguyên vẹn. Cậu ta sẽ giúp Anna vượt qua nỗi đau này hay còn gây thêm cho cậu ấy một nỗi đau khác? – Nỗi lo lắng không cách nào che giấu trong giọng nói của Raindy.

- Nhìn Ji Hoo không giống người xấu – Mita nhận xét.

- Nhìn người sao đoán được lòng?

- Cậu nói cũng phải.

- Mà Ji Hoo là ai vậy? Mình đã gặp chưa?

- ……

Mấy ngày sau

Giờ ăn trưa

- Rain à, hôm nay chúng ta ăn ở canteen nhé – Anna hào hứng.

- Có chuyện gì mà cậu háo hức vậy? – Mita hỏi.

- À… là… anh Bin muốn chúng ta cùng ăn chung – Anna ấp úng, hai má ửng hồng trông cực kỳ đáng yêu.

- Ừ, vậy chúng ta xuống canteen thôi – Raindy nói.

Canteen

- Rain à, đây là Shin, còn đây là Ji Hoo – Bin giới thiệu.

- Gặp nhau rồi mà - Hee Mi ngạc nhiên khi thấy Soo Bin giới thiệu về hai người bạn của mình.

- Em gái cậu ấy có trí nhớ tương đối tốt! – Shin mỉa mai.

Canteen đang ồn ào bỗng nhiên im lặng một cách khác thường vì sự xuất hiện của những nhân vật “nổi tiếng”

Nhìn thấy người dẫn đầu nhóm người đó, đột nhiên ánh mắt Shin trở nên lạnh lùng khó tả. Hai hàm răng nghiến chặt.

Tên con trai ấy tiến lại gần bàn của Shin.

- Thì ra là ở đây – Hắn nói rồi nở một nụ cười nửa miệng, nụ cười đẹp chết người nhưng lại sặc mùi xấu xa.

- Won, mày muốn gì? – Shin đứng bật dậy.

(Yu Min Won, một trong 4 hotboy của trường, được mọi người biết đến với cái tên Ma Vương. Là thủ lĩnh nam sinh của trường Chun Ja. Cao 1m9, nặng 70kg. Sở hữu một vẽ đẹp quyến rũ nhưng cũng rất đang sợ. Da trắng, đôi mắt sâu hút hồn người, môi mỏng màu cam nhạt. Tóc hơi quăn, bồng bềnh trông rất lãng tử)

- Không phải chuyện của mày đâu Shin. Tao tìm con nhóc này cơ – Min Won nói rồi chỉ thẳng vô Raindy.

Vẫn không thay đổi sắc mặt, Raindy nhìn Min Won bằng cặp mắt vô hồn.

- Tôi và cậu quen nhau sao? – Một câu hỏi lạnh nhạt phát ra từ đôi môi hoàn mỹ, giọng nói của Raindy lạnh đến mức khiến mọi người khẽ rùng mình.

- Cậu chính là người hôm đó đá vỏ lon vào đầu tôi – Min Won lừ mắt.

Canteen bỗng vỡ òa vì những tiếng bàn tán.

- Cái gì? Con đó dám đá vỏ lon vô đầu Ma Vương sao?

- Nó chán sống rồi à?

- Xem ra nó tới số rồi.

- Nó là ai mà dám làm như vậy chứ?

- Câm miệng! – Min Won quát lên.

Quả nhiên canteen im phăng phắc. Mọi người không ai dám gây ra một tiếng động nào. Thở cũng không dám thở mạnh.

- Tôi không biết cậu – Raindy nói rành rọt từng tiếng.

- Không nói nhiều. Hôm đó cậu còn ném lại cái thứ rác rưởi này nữa – Min Woo lấy trong túi ra một xấp tiền ném xuống bàn.

- Thôi đúng là Rain rồi. Gây chuyện rồi để lại một mớ tiền mà chẳng mảy may xin lỗi chính là phong cách của cậu ấy mà – Mita nghĩ thầm.

- Nếu đúng như vậy thật thì cậu muốn gì? – Anna xen vào.

- Câm miệng! Không phải chuyện của cậu – Min Won quát.

- Rầm! Cậu nghĩ mày đang quát ai vậy? – Ji Hoo đập bàn đứng dậy.

Đám đàn em phía sau Min Won định nhảy bổ vào Ji Hoo nhưng Min Won ra hiệu dừng lại.

- Hôm nay tôi không muốn gây chuyện ở đây, nhưng cậu hãy nhớ cho kỹ! Yu Min Won này chắc chắn sẽ trả cậu cả vốn lẫn lời. Nhớ cho kỹ mặt tôi để thấy còn lo trốn đi!

Không khí đang căng thẳng đột nhiên bị phá vỡ vì sự kiện Mita và Anna phì cười.

- Hãy cười đi khi còn có thể! – Min Won nhớn mày nhìn Mita và Anna.

Min Won bỏ đi và đám đàn em cũng đi theo. Canteen lại ồn ào như cũ. Mita và Anna vẫn chưa hết cười.

- Có gì mà hai cậu cười giữ vậy? – Ji Hoo ngơ ngác.

- Cậu ta vừa nói cái gì nhỉ? Bảo Rain nhớ cho kỹ mặt cậu ta à? – Mita nói rồi cười ngất ngưởng.

- Có thật là cậu không thể nhớ mặt con trai không? - Shin tò mò.

- Ừ. Sao?

- Thế mặt ba cậu, cậu cũng không nhớ luôn à?

Mita và Anna đang cười khúc khích bỗng nhiên im bặt, cả hai đều nhìn về phía Raindy.

Raindy nhìn Shin một cái rất nhanh. Gương mặt thoáng quặn lại đau đớn. Đôi mắt toàn một màu u uất, tuyệt vọng. Rồi không nói lời nào, đứng lên bỏ đi.

- Cậu ta sao vậy? Mình nói gì sai à?

- Trước mặt Raindy đừng có nhắc đến ba hoặc mẹ - Soo Bin nói, giọng buồn bã.

Raindy không quay lại lớp học. Cả buổi hôm đó cô ấy bỏ đi mất dạng. Mỗi lần vô tình hay cố ý nhìn vào cái ghế trống nơi Raindy ngồi, lòng Shin lại như lửa đột, bồn chồn, lo lắng nhưng chính Shin cũng không hiểu vì sao mình như vậy.

- Đôi mắt cậu ấy khi nãy có cái gì đó rất xót xa! Cậu ấy sẽ không sao chứ? – Shin nghĩ thầm.

Dường như chợt nhớ ra chuyện gì, mặt Shin sáng hẳn lên.

- Phải rồi! Hôm đó cậu ta có ình số điện thoại.

Không chần chừ gì nữa. Shin đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài.

- Lee Shin! Em đi đâu vậy? Tôi đang giảng bài cơ mà! – Thầy toán quát lên nhưng Shin đã mất dạng sau cánh cửa lớp rồi.

Nhà Shin

Shin đang bới tung phòng của mình nên để tìm tờ giấy mà Raindy ghi số điện thoại. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ bây giờ không khác gì cái ổ chuột.

- Chết tiệt! Rốt cuộc là ở đâu chứ? Tìm hoài không thấy là sao – Shin lẩm bẩm.

- Lee Shin, con muốn chết à? – Tiếng quát làm Shin giật mình. Quay đầu lại thì nhận ngay được ánh mặt sát thủ của mẹ mình.

Mẹ Shin không một chút thương tiếc sách tai thằng con quý tử của mình.

- Con có biết là tuần này chị giúp việc phải nghỉ để về quê không hả? – Mẹ Shin nghiến răng.

- Dạ… con biết ạ.

- Vậy con có biết ai là người dọn dẹp nhà cửa không hả?

- Dạ… con… biết thưa mẹ.

- Vậy có phải là con chán sống rồi đúng không? Con bày ra một đống như thế này, con tính sao đây?


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .